Bình yên chưa được bao lâu, khi Bông lớn hơn một chút, bà lại tiếp tục nói về chuyện muốn có cháu trai khiến tôi không khỏi ấm ức. Vừa mới tối qua thôi, không khí gia đình cũng trở nên nặng nề chỉ mấy chuyện vặt vãnh này.
– Mấy đứa ăn hải sản nhiều vào để còn đẻ cho được thằng cu.
– Bà ơi, con cái là lộc trời cho mà bà. Chúng con cứ thuận tự nhiên thôi, không quan trọng chuyện trai gái gì đâu ạ. (Dù không thoải mái, nhưng tôi vẫn cố nín nhịn và nói nhẹ nhàng).
– Có thằng cu xong hầu nó phát mệt. Mà mẹ cứ mong thằng cu thế, vợ con lại nghĩ ngợi thì làm sao mà bầu bí được ạ. (Chồng tôi phụ họa).
– Thì mẹ cứ lo trước vậy, đứa thứ 2 không phải là con trai thì cố thêm đứa thứ 3 nữa. Mẹ cũng có phải không thích cháu gái rồi để con Bông phải thiệt thòi cái gì đâu. Chẳng qua có cháu trai thì mẹ cũng mát mày mát mặt với họ hàng, làng xóm thôi. Nhưng mà thôi, cái thân già này làm cả nhà mất vui rồi.
Nói rồi bà rơm rớm nước mắt rồi bỏ cả bát cơm đang ăn dở, đi vào phòng đóng cửa ở một mình.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.